Nếu bỗng ta chạm nhau
Phan_22 end
- Được rồi! Đừng khóc nữa!
Cuộc nói chuyện của hai người bị tiếng cửa mở làm gián đoạn. Chanyeol từ bên ngoài vào, trên tay là một cặp lồng màu xanh ngọc. Hắn không tự nguyện mà buông nó ra ngồi lại vị trí của mình. Chanyeol tiến tới đặt cháo xuống rồi quay qua cười nói với nó:
- Yuri! Em tỉnh rồi!
Nó mắt chữ A miệng chữ O nhìn Chanyeol. Anh nói tiếng Việt sõi như vậy sao?
- Hai người thật giống nhau. Anh biết tiếng Việt lạ lắm sao?
- Ơ…không. Nhưng Chanyeol à, tiếng Việt của anh thực sự rất giỏi.
- Mẹ anh là người Việt._Chanyeol cười. – Anh lấy cháo cho em nhé!
Nói rồi không để nó gật đầu Chanyeol đã quay người tỉ mẩn múc cháo ra cho nó.
- Oaaa! Thơm thật đó.
Hắn lườm nó một cái. Hắn thấy máu nóng trong người đang bốc lên đầu. Tại sao nó dám thân mật với người con trai khác trước mặt hắn? Hắn là không khi à???
Chanyeol cầm bát cháo nóng hổi đi tới, ngồi xuống ghế cạnh giường.
- Để anh bón cho em!_Chanyeol cười với nó.
- Để tôi!_hắn bật dậy như lò xo đưa tay định cầm lấy bát cháo.
- Không cần. Tôi làm được!_Chanyeol né cánh tay hắn lạnh lùng buông một câu.
Không khí trong phòng trầm xuống, ngột ngạt không thở nổi. Nó méo mó ngồi nhìn hai người đang đấu mắt trước mặt. Nếu ai không biết còn tưởng đây là hai chàng đoạn tụ đang nhìn nhau say đắm a!
- Chanyeol à! Để em tự mình ăn!_nó cầm lấy bát cháo trên tay anh mà cắm cúi ăn, lơ luôn hai người trước mặt.
….
Những ngày sau đó nó còn phải đứng ra làm quan tòa nhiều lần vì hai người đó rất thích giành với nhau. Nhìn họ ai nói được là một người đã 29 với một người đã 25 tuổi đầu chứ? Phân xử còn mệt hơn phân xử cho đám trẻ mẫu giáo kìa.
Hôm nay là ngày thứ tư nó ở trong bệnh viện. Sáng dậy nó đã không thấy hai người kia đâu. Bác sĩ đến kiểm tra và nói nó có thể xuất viện, thủ tục đã làm xong hết rồi. Nó cảm thấy kì quặc nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Hai người kia vẫn không hề xuất hiện. Nó đành tự dọn dẹp phòng. Đang gập dở cái chăn thì có tiếng mở cửa, nó đinh ninh là hai người kia nên không quay đầu mà cất tiếng
hỏi:
- Hai người đi đâu bây giờ mới về?
Không có tiếng trả lời. Nó khó hiểu quay người lại thì thấy cả đống người lố nhố đứng ngoài cửa.
- Ơ! Sao mọi người lại ở đây?_nó ngạc nhiên nhìn đám bạn dsang đứng đầy ngoài cửa.
Không ai trả lời, cứ đứng yên như vậy nhìn nó làm nó chột dạ đưa tay lên sờ sờ mũi. Sao mặt bọn họ nghêm trọng vậy? Nó còn chưa kịp trả lời thì người đã bị ôm cứng ngắc:
- Con nhỏ ngu ngốc, đần độn, xấu xa…Hức…Biết bọn ta đau như thế nào khi tưởng mi đi Tay Thiên thỉnh kinh rồi không hả? Sao đứa xấu xa nhà mi không đi luôn đi. Còn về làm gì?_Thảo nức nở.
- Vậy là không muốn thấy tớ về sao?_nó mỉm cười xoa xoa đầu cô bạn.
- Bồ đừng nghe nó nói linh tinh. Nó khẩu xà tâm Phật đó._Mi nói trong nước mắt.
- Tớ biết mà.
Nước mắt nó lại chảy ra. Ba người cứ đứng đó ôm nhau khóc tu tu.
- Ba người còn định diễn đến bao giờ. Tớ sắp bị mấy người làm cho cảm động rơi nước mắt rồi._Tiên ngẩng mặt lên ngăn cho nước mắt không chảy ra.
Nó bật cười vỗ lưng hai cô bạn:
- Được rồi! Tớ vẫn sống. Không cần thảm thiết như vậy.
Hai cô bạn phì cười đẩy nó ra, Tú lên tiếng:
- Bà vẫn xấu như xưa.
- Xììì..Tôi biết tôi không đẹp bằng vợ ông rồi._nó bĩu môi. – Oa! Nhóc nào dễ thương quá vậy?
- Con trai tớ đấy!_Lan Anh cười tươi.
- Cho tớ bế thử coi._nó đi qua hai cô bạn tiến tới chỗ Lan Anh.
Lan Anh đưa bé cho nó bế. Thằng bé nhìn nó cười thích chí. Mắt híp lại, má phúng phính hồng thật đáng yêu chết người.
- Dễ thương quá đi! Giá bây giờ tớ cũng có con nhỉ.
- Thế thì cưới thôi. Bọn tớ mài răng chờ cỗ cưới lâu lắm rồi._Duy nháy mắt.
Mặt nó trầm xuống. Nó sợ phải lựa chọn. Hai người đều rất quan trọng với nó.
- Bà sao thế?_Hải lay vai nó.
- A! Không sao._nó cười trừ.
- Dọn xong chưa? Cần bọn tớ giúp gì không?_Kiệt lên tiếng.
- Không cần đâu. Tớ làm xong hết rồi. Mà mọi người thấy Phong đâu không? Từ sáng giờ không biết đi đâu rồi.
- Không!_cả nhóm đồ thanh.
Nó ngửi thấy mùi bất thường trong thái độ của đám bạn. Hình như bọn họ có điều gì giấu nó.
- Chồng ơi! Xách túi cho Thy đi!_Thảo lên tiếng phá tan không khí.
- Chúng ta ra ngoài thôi._Lan Anh cười.
- Đi mau thôi!_Thảo và My túm lấy tay nó.
Cả bọn cùng nhau đi ra ngoài. Đến bây giờ nó vẫn chưa hết thắc mắc xem hai người kia đi đâu.
Vừa thấy bóng nó đang đi ra hắn cùng Chanyeol đã chỉnh lại cà vạt, vuốt vuốt lại bộ comple trên người , ôm lấy hoa, rồi chuẩn bị nhẫn.
Nó nhìn thấy hai người thì chạy ra mà quát lên:
- Hai người đi đâu cả sáng vậy? Làm em lo lắng chết được!
Cả hai người không nói không rằng, cùng quì xuống giơ hoa cùng nhẫn lên mà đồng thanh:
- Đồng ý làm vợ anh nhé!
Nó sững sờ. Giây phút nó không mong đợi nhất cuối cùng cũng đến. Nó phải làm sao đây? Nếu nhậ lời người này thì sẽ làm đau người kia. Nó phải làm gì bây giờ? Theo lí trí hay theo trái tim?
Hai người con trai quì dưới nền gạch trên sân bệnh viện nín thở chờ đợi câu trả lời của nó. Mặc dù bên ngoài cả hai đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng luôn sợ hãi mình sẽ thua người kia.
Thật lâu sau đó nó mới tiến về phía Chanyeol trong ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng ánh mắt sững sờ của hắn…
Chương 30: Kiếp này…chồng của em chỉ có thể là anh ấy !
Hắn bất động nhìn nó tiến về phía Chanyeol. Trong lòng hắn, trái tim đang vỡ tan thành trăm nghìn mảnh găm vào người đau đớn. Hắn vùng dậy bỏ chạy, mặc cho đám bạn nhốn nháo gọi tên. Nơi khóe mắt hắn một giọt nước mắt lăn dài. Hắn chạy điên loạn, giọt nước rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Nó chỉ quay người nhìn hắn rồi cầm tay Chanyeol đi về phía ghế đá.
- Chanyeol! Có chuyện này em cần nói với anh.
- Em nói đi. Anh nghe đây!_Chanyeol không giấu được nụ cười hạnh phúc.
Nó chọn anh, không phải người con trai kia. Vậy là tình cảm của nó với anh nhiều hơn. Anh quả thực là người hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Nó nhìn khuôn mặt tươi cười của Chanyeol mà lòng thấy nhói. Nó phải nói sao với anh đây? Tình cảm nó dành cho anh không phải không có nhưng số mệnh đã an bài rồi…Nó chỉ có thể yêu mình hắn, chứa mình hắn trong trái tim mà thôi. Hín một hơi dài, nó nhìn Chanyeol nói thật nghiêm túc:
- Chanyeol à! Em rất biết ơn anh vì đã mang cho em cuộc sống này lần thứ hai. Ân tình này dù có chết đi em cũng không trả hết. Em xin lỗi… Nhưng kiếp này…chồng của em chỉ có thể là anh ấy!
Chanyeol thấy tai mình lùng bùng, anh nghe nhầm sao? Chắc chắn không nhầm. Người anh yêu nhất lại nói kiếp này chồng cô ấy chỉ có thể là người kia. Anh không kìm được mà hét lên:
- Vậy tại sao lúc đó em lại chọn đi cùng anh?
- Yeol à! Em không chọn. Em chỉ muốn cùng anh nói chuyện._nó nhìn anh thành khẩn.
Anh nhìn vào đôi mắt nâu đã mê hoặc anh bao lâu nay. Hình bóng anh trong đó không tồn tại. Vậy là anh bị ảo tưởng. Ảo tưởng rằng năm năm của anh sẽ hơn ba năm ít ủi đó của hai người. Vậy là anh là kẻ thua cuộc thảm hại trong trò chơi tình ái này. Đơn giản vậy thôi.
Nó nhìn anh lòng không khỏi day dứt. Tình cảm anh dành cho nó chắc chắn không ít hơn của hắn. Nhưng Chanyeol à, trái tim con người chỉ có thể chứa một người, trái tim em cũng chỉ có thể chứa hắn. Đành để anh đau một lần, rồi quên em đi vậy. Em vốn không xứng dành cho anh…
- Chúng ta có thể làm bạn được không?_nó nhìn thẳng vào mắt anh.
- Kh….Có! Nếu không thể ở bên em với tư cách của một người chồng, thì anh sẽ ở bên em với tư cách của một người bạn.
- Cảm ơn anh!_nó ôm Chanyeol một cái rồi chạy đi tìm hắn.
Chanyeol nhìn bóng dáng quen thuộc xa dần, khuất sau những cành cây xanh rì mà lòng quặn thắt. Anh có thể nói dối nó như vậy nhưng lòng mình thì anh không dối được. Ai nói nhìn người mình yêu được hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc? Toàn dối trá cả. Anh không làm được. Không thể…Nhưng không thể thì sao? Không phải nó vẫn chỉ chọn lựa người kia mà không chọn anh đó sao? Anh với nó, chỉ là hữu duyên vô phận. Vậy anh sẽ giữ tình yêu này cho nó…Chỉ mình nó mà thôi…
“ Ngày tháng êm đềm giờ là quá khứ
Của một chuyện tình buồn đã qua
Nói thế nào…Anh cũng vẫn còn yêu em nhiều
Lần cuối khi em nhìn anh ấm áp
Đã trôi qua rất lâu rồi
Chẳng còn gì là tiếc nuối
Những kỉ niệm trong ánh mắt em…
Anh nhớ những lúc khi ta mỉm cười nhìn nhau
Bao tiếng yêu sâu không cần phải nói
Anh ngỡ như chúng mình
Sẽ chẳng thể nào lìa xa nhau
Sẽ mãi bên nhau…
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người em yêu lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Dù trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau…
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em…QUAY LƯNG”
Nó chạy khắp nơi tìm hắn mà không thấy, mồ hôi bắt đầu rịn ra bên thái dương. Không phải chứ? Nó tiếp tục chạy, lại nghe thấy tiếng bàn tán của hai chị nào đó:
- Cậu ta thật kì lạ. Ngồi đó không nói không rằng thật đáng sợ.
- Công nhận. Cái cún nhà em bị cậu ta dọa tới khóc thét.
- Cơ mà phải công nhận cậu ta cũng thật đẹp trai đi.
Nó nghe mấy câu đầu đã thấy giống hắn, nghe được câu cuối này thì có thể khẳng định là hắn. Nó đến gần hai người kia hỏi:
- Hai chị thấy người đó đang ngồi ở đâu?
- Chỗ ghế đá kia kìa. Cô quen cậu ta sao?
- Vâng.
- Vậy cô ra xem cậu ta sao đi. Cậu ta cứ im im ngồi đó làm bọn trẻ không dám ra chơi luôn.
- Vâng. Em cảm ơn.
Nó chạy tới nơi được chỉ thì thấy hắn đang ngồi ủ rũ như mèo con mắc mưa. Ai! Nó có nên tự nhận nó có tài khi khiến mĩ nam đẹp trai ngời ngời vậy thất tình không nhỉ? Nếu có chắc nó có nguyên vài antifanpage trên facebook cũng nên. Nó cười tươi chạy lại vò vò đầu hắn:
- Nàyyyyyy!!!!
Hắn bị gọi thì ngẩng lên nhìn người trước mặt bằng ánh mắt vô hồn rồi lại cụp mắt xuống, đắm chìm trong thế giới riêng mình.
- Này! Dám cho em ăn bơ à?_nó kéo hai má hắn cười ngọt ngào.
- Muốn gì?_hắn nhìn thẳng vào mắt nó buông hai từ ngắn gọn.
- Ra đây là cách anh đối xử với vợ anh. Vậy thì hoa với nhẫn kia em không nên nhận thật rồi._nó bĩu môi.
Hắn đơ ra. Não không kịp phân tích hết được những điều vừa được tai truyền vào. Hắn ngước mắt nhìn nó hỏi ngô nghê:
- Cái gì cơ?
- Nhẫn với hoa anh mua cho em đâu?_nó chìa tay phải ra.
- Không phải em nhận lời Chanyeol rồi sao?
- Ngốc ạ! Kiếp này…Chồng của em chỉ có thể là anh.
Nó cười ngọt ngào rồi cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nó chỉ định chạm nhẹ rồi đứng thẳng dậy nhưng còn chưa kịp đứng lên eo đã bị ôm lấy kéo xuống mà ngồi trên đùi hắn. Môi bị hắn tham lam mà cướp lấy. Đôi môi này năm năm qua hắn luôn khao khát, đôi môi này dù trước đây, bây giờ hay sau này đi nữa vẫn luôn có thể quyến rũ hắn từng phút, từng giây.
- Mẹ ơi! Cô chú kia làm gì vậy?_một con nhóc mặc váy hồng đứng nhìn mẹ nó rồi chỉ vào hai người đang thắm thiết trên ghế đá.
- À! Chú đang giúp cô hô hấp nhân tạo!_bà mẹ trẻ đỏ mặt giải thích đại rồi đưa đứa bé đi xa.
- E hèm!
Một tiếng hắng giọng vang lên khiến đôi trẻ giật mình buông nhau ra. Quay đầu lại là nguyên một đoàn phá đám gồm bố mẹ hai bên cùng đám bạn nó. Nó đỏ mặt kéo hắn đứng dậy.
- Trẻ con bây giờ càng lúc càng tự nhiên rồi!_bố hắn phán một câu làm mặt nó hồng lên.
- Không phải tại ông thì tôi đã quay được lâu hơn rồi._mẹ hắn tiếc nuối cất điện thoại vào túi xách.
- Bố mẹ…_hắn dài giọng.
- A ha ha! Xin lỗi cậu cả!_bố hắn giả vờ khúm núm.
- Sao bố mẹ lại đến đây?_hắn nhịn tức nhìn bố mẹ mình hỏi.
- Không phải mày thất tình muốn tự tử sao? Tao gọi cô chú tới cản mày. Nhưng xem ra bây giờ không cần rồi._Tú tặc lưỡi.
Cả đám bò lăn bò càng ra cười làm mặt hai đứa ngày càng nóng lên.
- Nhóc con à! Càng ngày con càng có khí phách rồi. Về rồi cũng không buồn nói cho bố mẹ một tiếng lại ở đây đóng phim tình cảm với nhau ở đây. Có phải không cần hai ông bà già này nữa rồi phải không?_bố nó tươi cười nhìn nó.
- Bố!!!! Mẹ!!!!!_nó thật khó khăn mới gọi được hai tiếng này, không nghĩ ngời mà lao vào ôm chầm lấy bốn người trước mặt.
- Thôi nào! Lớn đùng rồi mà khóc nhè là xấu lắm nha._mẹ nó mắt rưng rưng xoa đầu nó.
- Bà cũng vậy mà còn nói con!_mẹ hắn cũng khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn.
- Cho con ké một chân nhập hội với nào!_Thiên từ đâu chui ra cười toe toét.
- Anh!!!_nó reo lên rồi chạy lại ôm cổ anh nó.
- Con bé xấu xa này!_anh nó giơ tay cốc một cái vào trán nó.
Nó đau khổ ôm trán nhìn anh nó phẫn uất.
- Sao anh đánh em?
- Ai bảo cô đi lâu không về làm thằng Phong ở nhà khóc nhè._anh nó cười toe toét.
- Em không về được mà._nó oan ức nhìn anh nó.
- Thôi! Được nghe kể hết rồi ạ!_anh nó cười hiền xoa xoa đầu nó.
Mọi người đều thật vui vẻ trong niềm vui trùng phùng. Cuối cùng ông trời vẫn là có mắt, vẫn biết phân biệt tốt xấu.
….
Câu chuyện li kì về tình yêu cách núi ngăn sông của nó và hắn được báo chí ca ngợi hết giấy hết mực. Các cặp đôi đều rất ngưỡng mộ hai người. Nó không để tâm lắm, chỉ cần được ở bên hắn, cuộc sống này với nó đã là quá hạnh phúc rồi.
Hôn lễ của nó và hắn được tổ chức vào ba tháng sau đó.
Đám cưới xa hoa được tổ chức tại biệt thự nhà hắn. Cả căn biệt thự được trang hoàng rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sang trọng kinh người. Khách mời đến chung vui đông vô kể. Lan Anh cùng Kiệt bế cậu con trai tới tham dự; Tú với Thảo cùng Hải và Mi đã được gia đình cho phép và chuẩn bị làm đám cưới đôi; Tiên cùng Duy hạnh phúc bên nhau đến dự lễ cưới; Sehun cũng đã cưa đổ được chị gái của Luhan, ba người thật xinh đẹp tới dự lễ cưới; anh nó cũng dẫn chị dâu tiểu bạch thỏ hiền lành của nó về ra mắt (là ta ý :3); gây ngạc nhiên nhất với nó là đôi của Quân cùng Mĩ Kim, hai người họ nhờ đi du học cùng trường giúp nhau mà nảy sinh tình cảm, bây giờ đang cực kì hạnh phúc. Tuy nhiên, vẫn có một người mà nó đợi thì mãi vẫn không tới. Lúc nó gọi mời anh dự đám cưới thì điện thoại báo không liên lạc được. Nó đành gọi cho Baekhuyn nhờ anh ấy thử liên lạc với anh nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không xuất hiện. Có lẽ sẽ là không tới.
Hôn lễ được tiến hành thật long trọng trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người. Một đám cưới thật hoành tráng là mơ ước của biết bao cô gái. Nó hạnh phúc trao cho hắn nụ hôn. Từ giờ, không gì có thể chia cắt được nó và hắn nữa.
Tối hôm đó nó nhận được một gói bưu phẩm không đề người gửi, bên trong là một chiếc đĩa CD cùng một miếng sừng hình cỏ bốn lá. Nó tò mò mở CD lên, Chanyeol xuất hiện trên màn hình. Vẫn là nụ cười ấm áp đó, vẫn là khuôn mặt không đoán được tuổi đó…
” Yuri à! Anh biết em tên là Huyền Thy nhưng với anh thì Yuri là của anh, không phải của Phong.
Em nhìn này, anh đang ở châu Phi đó. *camera được quay xung quanh, nó thấy được những hình ảnh thiên nhiên rất đẹp, rất hoang dã*. Em thấy nơi này đẹp không? Sau khi về Han Quốc anh đã quyết định sẽ qua đây để chữa bệnh cho những người dân nghèo. Họ rất thân thiện nhé! Anh sắp thành thổ dân rồi này! *Chanyeol chìa cánh tay đen nhẻm cho nó xem*
Anh xin lỗi vì không thể về dự đám cưới của em. Có thể em nói anh ích kỉ nhưng anh không thể nhìn thấy em cùng Phong vào lễ đường được. Cứ để anh trốn chạy, để anh nhớ về Yuri của anh nhé!
Cỏ bốn lá kia là anh làm riêng cho em. Em yên tâm, mảnh sừng đấy là anh nhặt được của một con voi chết vì ốm, không phải săn bắt động vật hoang dã đâu *cười*. Anh luôn mong tất cả mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em. Nhắn với thằn
g nhóc kia nếu nó làm en khóc một lần thôi thì anh nhất định sẽ về Việt Nam bắt cóc em qua châu Phi với anh luôn đấy. Anh không nói đùa đâu. *cười*
Điều cuối cùng anh muốn nói với em là….
DÙ TRÁI ĐẤT NGỪNG QUAY ANH VẪN SẼ YÊU EM. EM PHẢI SỐNG THẬT TỐT VÀO ĐẤY”
Đoạn video kết thúc, nước mắt nó đã đẫm từ lúc nào. Nó thật sự đã làm anh tổn thương rất nhiều. Ân tình của anh có lẽ nó sẽ mãi nhớ trong lòng này. Nó sẽ theo lời anh, sống thật tốt, thật hạnh phúc bên hắn. Mong anh cũng sẽ mau quên nó để tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Bạn thấy đấy, tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Đôi khi thử thách giúp tình yêu bền chặt hơn.
Đôi lúc, không phải bạn cứ yêu người khác là sẽ được đáp lại nhưng bạn hãy cứ yêu hết mình. Ít nhất bạn cũng sẽ không hối hận khi đã cố gắng hết sức cho tình yêu của mình.
Ice xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ Ice và truyện “Nếu bỗng ta chạm nhau” từ những ngày đầu tiên đến chương cuối cùng này.
Nếu Ice có làm phật lòng thì mong các bạn bỏ qua cho Ice nhé
==== The End ====
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian